fbpx
You are here: Vietnam Trail Series » Jcy Ho – Từ vận động viên cuối cùng đến nhà vô địch trong vòng 4 năm

Jcy Ho – Từ vận động viên cuối cùng đến nhà vô địch trong vòng 4 năm

 Jcy Ho là một trong những vận động viên chạy ultra hàng đầu của Hồng Kông. Cô đã dành chiến thắng cự ly 70km tại VMM và là nhà vô địch mùa giải 2018/19 của chuỗi sự kiện HK50. Tuy nhiên, trước đó vào năm 2016 cô đã về đích cuối cùng trong cuộc đua 50km. Trong bài phỏng vấn này cô đã trò chuyện cùng VTS về quá trình chạy bộ, tập luyện, và lý do cô yêu thích chạy bộ đường núi.

 

Điều gì dẫn bạn đến với chạy bộ địa hình và bạn đã bắt đầu với nó từ khi nào?

Tôi quay trở lại Hồng Kông năm 2012 sau khi học tập và làm việc tại Anh trong 22 năm. Tôi không hề chơi bất kỳ môn thể thao nào tại Anh mà chỉ sử dụng xe đạp để đi lại. Lúc quay trở lại Hồng Kông tôi muốn tiếp tục việc di chuyển bằng xe đạp của mình và nhờ đó, tôi đã gặp được rất nhiều người bạn mới và điều này cũng đem tôi đến với một loạt các môn thể thao khác nhau: túc côn cầu, đạp xe đường dài, đạp xe đồng đội và chèo thuyền rồng.

Sau khi bị thương ở tay khi chơi túc côn cầu, tôi đã nghĩ rằng, sao mình lại không bắt đầu chạy bộ – trước đó tôi ghét chạy bộ, nhưng tôi đã không có lựa chọn nào khác lúc đó. Ngày 5/2/2015, tôi chạy 2.1km đầu tiên sau bữa tối. Tôi đã bị đau cơ rất nhiều trong 3 ngày và thậm chí tôi còn không thể đi bộ bình thường!

Vài ngày sau đó, tôi đã bị bạn trai (Axel) dụ dỗ vào con đường chạy trail tại đảo Lamma nơi tôi đã từng sống trong bốn năm. Đó là tình yêu sét đánh! Tôi chỉ không thể yêu nhiều hơn được thêm nữa! Vài tuần sau đó, tôi đã chạy cự ly 24km đường trail đầu tiên của mình! Phần còn lại thì như các bạn đã biết rồi đấy!

 

Được biết bạn thường kết thúc cuộc đua rất cảm xúc và thỉnh thoảng là trong nước mắt.  Những cảm xúc nào thường khuấy động khi bạn chạy và cả lúc băng qua vạch đích?

Haha…đúng vậy…nhưng chỉ tại một vài cuộc đua thôi và tôi có lý do cho điều đó! Tôi bắt đầu chạy bộ lúc 35 tuổi. Tôi thích chạy bộ vì sự tự do – chỉ cần một đôi giày là bạn có thể chạy. Tôi bắt đầu tham gia các cuộc đua bởi vì tôi đã dấn sâu vào chạy bộ nhiều hơn Axel và vì lúc đó tôi không biết nhiều runner khác. Cuộc đua là lựa chọn duy nhất để tôi có thể chạy mà không phải lo lắng về đồ ăn và nước uống, hay điều tồi tệ nhất là bị lạc một mình! Tôi đã không nhận ra mình yêu thích thiên nhiên nhiều đến thế nào và cả việc tôi không hề chạy quá tệ.

Tôi chạy cự ly 50km đầu tiên trong năm 2016 để ăn mừng năm chạy bộ đầu tiên của mình. Giữa trạm tiếp sức cuối đến vạch đích, Axel và bố mẹ tôi đã đứng chờ và tìm tôi. Ngay khi nhìn thấy họ, tôi đã không ngừng khóc. Tôi cảm thấy rất đau nhưng tôi đã không muốn từ bỏ, vì thế họ đã đi bộ cùng tôi.

Khi tôi về đến đích, Ban tổ chức đã gần như đóng gói hết mọi thứ! Tôi đã về cuối cùng, ở vị trí thứ 237 và hoàn thành cuộc đua trong 12 giờ 5 phút. Tôi đã chấn thương bởi cuộc đua 50km này trong hơn một năm!

Tôi đã hình thành lại cự ly chạy của mình từ 13-30km và chỉ một năm sau đó tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng cho cuộc đua 50km thứ hai (Korea50). Phải nói thêm rằng, tôi đã tiếp tục tham gia cuộc đua này vào tháng Hai năm nay, giành được vị trí thứ hai và rút ngắn được 4 giờ.

Cuộc đua 100km đầu tiên của tôi là trong năm 2018 (Garmin100). Lúc tôi chỉ còn 10km phía trước vạch đích, Axel đi bộ phía trước tôi. Ngay khi nhìn thấy anh ấy, tôi đã không thể ngừng khóc! Khi cán đích, nước mắt tôi lại một lần nữa tuôn trào như suối. Tôi đã hứa với bản thân rằng tôi sẽ không chạy 100km lần nào nữa cho đến khi tôi thấy sẵn sàng. Tôi không muốn chịu đựng như thế này một lần nữa. Tôi đã không tham gia cuộc đua nào trong vòng 6 tháng và chỉ tập trung tập luyện với nhóm đi bộ địa hình của mình “The nutters 2018”.

Sau đó tôi đã tiếp tục khóc tại vạch đích của 9 Dragons. Tôi đã có 24 giờ suy nghĩ về toàn bộ cuộc đời mình trong suốt cuộc đua đó. Vài năm trước tôi đã nói rằng một ngày nào đó tôi ước tôi có thể tham gia cuộc đua này và bây giờ không chỉ hoàn thành cuộc đua mà tôi đã còn có thể hoàn thành nó trong khoảng thời gian mà tôi chỉ có thể mơ về! (Jcy đã giành được vị trí thứ hai tại cuộc đua này – Biên tập viên). Bố mẹ tôi, gia đình chị gái và gia đình người bạn thân nhất đã đứng chờ tôi tại vạch đích! Cho đến tận hôm nay tôi vẫn còn rất xúc động về điều này. Đó là thành quả và là điều tôi muốn chứng minh cho tất cả mọi người – không bao giờ quá muộn để bắt đầu và không một ai có thể ngăn cản bạn! Nếu bạn muốn điều đó, vậy thì hãy thực hiện nó!

Một tuần tập luyện điển hình của bạn như thế nào khi chuẩn bị cho một cuộc đua ultra?

Đừng bao giờ thúc ép bản thân phải làm bất cứ điều gì bạn không thích. Quy tắc này cũng áp dụng tương tự khi bạn còn trẻ và mẹ bạn muốn bạn học chơi piano hoặc múa ba lê. Một cách thành thực thì bao nhiêu người trong số các bạn vẫn chơi piano hay múa ba lê? Thật đáng ngạc nhiên cách bạn có thể thay đổi tư duy của mình chỉ trong vài giây.

Từ cuối tháng 8/2019, Andy Dubois đã đồng ý hướng dẫn tôi. (Tôi đã vui phát điên khi anh ấy nói đồng ý). Bây giờ tôi chạy khoảng 70-90km một tuần. Các buổi chạy dài ngắt quãng, chạy nhẹ hoặc chạy liên tục vào cuối tuần. Tôi muốn những dặm chạy thêm sẽ đẩy tôi đi xa hơn và quan sát xem mình có thể đi được bao xa như một vận động viên nghiệp dư. Và tôi đã đăng ký cự ly 100 dặm đầu tiên của mình vào cuối năm nay.

Trước đó, tôi chỉ chạy 10-35km mỗi tuần và đạp xe một hoặc hai lần mỗi tuần. Tôi khá lười và vì thế tôi đã chọn tất cả các cung đường leo trèo hoặc lên dốc để có thể rút ngắn thời gian tập luyện mà có hiệu quả tương tự thay vì chạy đường bằng có thể khiến tôi mất nhiều thời gian hơn để quan sát sự tác động.

 

Bạn đã có kết quả tuyệt vời tại Vietnam Mountain Marathon. Bạn nghĩ sao về cung đường chạy?

Cung đường thật sự rất tuyệt vời, có lẽ là trừ đoạn trơn trượt với tôi! Nhưng nói chung tôi yêu những đoạn dốc leo và có thể ngắm nhìn những ngọn núi cao nhất xung quanh là điểm nhấn lớn nhất!

 

Đâu là phần yêu thích của bạn trong cuộc đua?

Đoạn về đích. Những lá cờ tung bay dọc cung đường, mặt trời khuất sau núi. Thật sự rất đẹp.

 

Bạn có gặp phải thời điểm khó khăn hay xuống tinh thần nào trên đường chạy VMM? Và bạn đã vượt qua nó như thế nào?

Dĩ nhiên là có chứ! Thật may, tôi chỉ gặp chúng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lúc trên đoạn đồi rất dốc. Tôi đã nhìn xuống mặt đất và bắt đầu tưởng tưởng rằng chúng bằng phẳng. Và điều này thật ra lại hiệu quả. Thật kỳ lạ về cách tâm trí bạn điều khiển suy nghĩ!

 

Bạn trông tươi tắn và luôn mỉm cười trên cung đường chay. Bạn đã làm thế nào để giữ được năng lượng của mình trong suốt cuộc đua như vậy?

 Tôi không cần giữ năng lượng của mình, chính thiên nhiên đã đem đến cho tôi tất cả những điều đó. Tôi không thể ngừng suy nghĩ việc mình đã may mắn ra sao khi có thể chạy! Sau tất cả những thất bại trước đó, tôi đã hứa với bản thân rằng tôi muốn được tận hưởng mọi cuôc đua và làm thế nào bạn có thể làm được điều đó? Tập luyện chăm chỉ và đua thoải mái. Khi bạn cảm thấy như vậy, sẽ thật khó để buồn phải không nhỉ?

 

Bạn có thể chia sẻ về kế hoạch dinh dưỡng của mình trong một cuộc đua ultra? 

Thức ăn đặc (solid food), tailwind và một vài đồ ăn cảm-giác-tốt. Trong một cuộc đua đường trường như 100km, tôi sẽ cần cơm hoặc mì cho bữa trưa và bữa tối, xoài và hạt điều sấy khô trong suốt cuộc đua và một vài loại thực phẩm thoải mái như khoai tây chiên hoặc đồ chua ngọt cho đến tận cuối cuộc đua. Tôi không muốn làm gián đoạn hệ thống tiêu hóa của mình nếu có thể, Tôi thích giữ thói quen ăn uống của mình.

Vì vậy nếu bạn nghĩ đến việc tham gia một cuộc đua 100km hoặc cự ly ultra lần đầu tiên, việc tập luyện ở ngoài, chạy/đi bộ trong hơn 10 tiếng là rất quan trọng. Đừng quan tâm về tốc độ, hãy tập trung vào những gì bạn có thể ăn và tiêu hóa trong khoảng thời gian đó. Đối với các cự ly dài, 30% là thể trạng và 70% là tinh thần. Hãy chọn thực phẩm tốt và bạn sẽ chạy vui vẻ!

 

Bạn rất năng nổ trên Strava – bạn có nghĩ Strava giúp ích cho việc chạy của mình và tại sao?

Tôi đã sử dụng Strava từ nắm 2009. Tôi yêu thử thách, đặc biệt là nếu tôi nhìn thấy bản thân mình trong chỉ vài phút hoặc thậm chí chỉ vài giây bị loại khỏi Top 10 hoặc QOM, tôi sẽ tập luyện chăm chỉ hơn và tập trung vào cung đường đó một lần nữa. Nhưng thỉnh thoảng, trên các đoạn đường (segment) rất quen thuộc, tôi đã từng nghĩ rằng liệu mình có thể làm được điều đó không. Vì vậy mà câu trả lời của tôi là đúng vậy, Strava giúp ích rất nhiều những người yêu thách thức nhiều như tôi.

 

Cuối cùng, ai là người có ảnh hưởng và/hoặc truyền cảm hứng lớn nhất đến bạn?

Chính tôi! Hãy trở thành niềm cảm hứng của chính bạn! Mỗi người đều có điểm mạnh và yếu riêng và chúng ta không bao giờ giống nhau! Hãy cố gắng chỉ tập trung vào những thứ ngoài vòng an toàn của bạn một xíu thôi, đạt được sự tự tin từ đây và từ từ xây dựng nền tảng. Sau đó bạn có thể hào phóng với tham vọng của chính mình! Hãy mơ mộng nhưng cũng hãy thực tế về mục tiêu của bản thân! Học hỏi từ thất bại của chính bạn chứ không phải từ thành công của một ai đó!