Nathalie Cochet là vận động viên chạy bộ đường dài người Pháp và đã vô địch cự ly 100km tại VMM 2016. Tháng 9 này cô sẽ quay trở với cuộc đua VMM của chúng ta. Nhân dịp này chúng tôi đã có cuộc trò chuyện cùng Nathalie và lắng nghe cô chia sẻ về việc tập luyện, lời khuyên cho những ai đang chuẩn bị cho cự ly 100km, kỷ niệm về chiến thắng tại VMM2016 và nhiều hơn thế nữa.
- 1. Chị đã dành chiến thắng tại VMM cự ly 100km nữ hai năm trước. Chị có thể chia sẻ về kỷ niệm lớn nhất của mình trong ngày hôm ấy?
VMM là cuộc đua 100Km đầu tiên của tôi và là một sự kiện thật sự tuyệt vời. Một trải nghiệm tuyệt vời về con người, cảnh sắc thiên nhiên và những bài học khó có thể nào quên. Tôi đã có thật nhiều kỷ niệm. Tôi nhớ khi mình bị ngã sau khi chạy được 10km, bạn tôi đã phải giúp tôi thoát ra khỏi một cái hố và tôi bắt đầu nghi ngờ về việc liệu mình có thể kết thúc cuộc đua.
Tại Km số 30, việc nhìn thấy những người chạy 70Km đang chờ đợi ở vạch xuất phát đã giúp tôi có thêm động lực. Dừng lại trò chuyện với những người bạn bắt gặp trên đường và chạy với họ cũng thật tuyệt vờinó đã giúp tôi quên đi cơn đau.
Tôi đã rất sợ ngã khi nhìn thấy ngọn đồi cuối cùng, một con dốc rất cao dường như không bao giờ kết thúc và con đường đó đã rấtrất dài cho tới khi cán đích!
Nhìn thấy những người bạn thân đang đợi mình ở vạch đích cũng là là một kỉ niệm ngọt ngào khó có thể nào quên.
- 2. Chị có lời khuyên nào dành cho những người đang nỗ lực cho cự ly 100km lần đầu tiên tại VMM năm nay không?
Nhất định phải tập luyện thật tốt – 100km là một hành trình dài. Vào ngày đua, các bạn không cần phải vội vã. Hãy cẩn thận với những ngọn đồi – thay vì chạy, đi bộ nhanh sẽ giúp các bạn giữ được năng lượng quý giá của bản thân.
Chạy đúng tốc độ của mình, đi bộ khi cần thiết, và cố gắng chạy với ai đó, trò chuyện với những người chạy khác, dừng lại để ngắm cảnh – đây là một lý do khác để chạy trên cung đường mòn.
Sẽ có những thời điểm, cơ thể bạn sẽ cảm thấy đau.Lúc đó hãy nghĩ rằng cơn đau chỉ làtạm thời và đến cuối cuộc đua, chắc chắn đây sẽ là một ngày vô cùng tuyệt vời. Dù bạn có chậm chạp đến mức nào, chỉ cần bạn tiếp tục tiến lên phía trước.
Dinh dưỡng rất quan trọng – phải ăn uống thường xuyên.
Và quan trọng hơn hết thảy hãy tận hưởng phong cảnh và cuộc chạy của bạn!
- 3. Chị đang sống tại Bankok trong –thời gian tập luyện cho VMM2016, làm thế nào chị hoàn thành bài tập với những ngọn đồi và đường mòn trong một thành phố bằng phẳng như Bangkok?
Đó quả là một thách thức với bản thân tôi. Tuy nhiên thật may mắn là thời gian đó tôi có cơ hội bay đến Nhật Bản khá thường xuyên cho các chuyến công tác vài tuần. Chính điều đó đã giúp tôi thực hiện các bài chạy dài với độ cao. Ở Bangkok, tôi chủ yếu chạy trong công viên, tập tăng tốc độ, chạy trên máy, leo cầu thang và cả các bài tập cơ bụng. Vào cuối tuần, tôi và những người bạn trong BKK Runner cùng nhau luyện tập chạy đường mòn và chạy lên xuống những ngọn đồi.
- 4. Được biết Hiện tại chị đã chuyển tới Hà Nội sinh sống – liệu chị đã tìm thấy những đường chạy trail nào gần thành phố mà chị thấy hài lòng chưa?
Thành thật mà nói, rất khó để luyện tập ở Hà Nội cho dù là đường bằng (road) hay đường địa hình (trail), tôi đã không tập được hàng ngày. Tôi vẫn đang tìm tòi và nhờ một người bạn mà tôi đã biết đến Đồng Đò và Ba Vì.
Tôi muốn ra khỏi thành phố thường xuyên hơn. Và thực sự thì chỉ chủ nhật thôi là không đủ
- 5. Chỉ còn một tháng nữa thôi là tới VMM 2018 – chị có thể chia sẻ về kế hoạch luyện tập của chị từ nay đến ngày đua. Và cụ thể, chị sẽ dưỡng sức thế nào trong 10 ngày trước cuộc đua?
Tôi đã không tập luyện đủ, vậy nên tôi sẽ thực hiện bài tập lớn với độ cao và luyện tốc độ trong 2 tuần tới.
Sau khi dưỡng sức và giảm tổng khối lượng chạy của mình, tôi sẽ đạp xe và giãn cơ để tránhchấn thương khi chạy
Tôi cũng sẽ ngủ nhiều hơn và bắt đầu chăm sóc cơ thể với thức ăn bổ dưỡng.
- 6. Điều gì truyền cảm hứng cho chị để tham gia chạy bộ đường trường?
Về cơ bản, chạy không phải là môn thể thao yêu thích của tôi. Tôi đã luyện tập rất nhiều môn thể thao cho thi đấu khi còn nhỏ – tennis, bóng ném, chạy băng đồng, bóng bàn, trượt tuyết. Riêng với tennis, tôi đã chơi trong suốt hơn 30 năm. Tôi đã luôn ghét chạy vì với tôi chạy là một môn thể thao nhàm chán.
Tôi bắt đầu chạy khi tôi chuyển đến sống ở Bangkok vào năm 2013. Tôi gia nhập nhóm Bangkok Runner và đó là một nhóm chạy tuyệt vời. Rất nhiều hoạt động giao lưu được tổ chức trong nhóm chạy và mọi người rất tôt bụng luôn khuyến khích người khác tiếp tục chạy, dù là chạy nhanh hay chậm, Nhờ họ, tôi rất vui khi đăng ký các cuộc đua, thăm Châu Á và có khoảng thời gian tuyệt vời cùng họ. Từng bước một, tôi đã được truyền cảm hứng từ những người khác và đã đăng ký các cuộc đua với cự ly dài hơn. Tôi đã hoàn toàn dừng chơi bóng bàn trong thời gian tập luyện cho VMM2016.
Hiện tại, tôi thấy chạy bộ mang lại rất nhiều lợi ích cho người chạy như sự kiên trì, tính kỷ luật và lòng quyết tâm để thực hiện những thử thách mới.
- 7. Chị đã bao giờ không hoàn thành (DNF) một cuộc đua nào chưa?
DNFkhông bao giờ nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng thực tế tôi đã phải chấp nhận DNF ba lần. Lần cuối cùng là ở Lavaredo vào tháng 6/2018, mặc dù biết rằng đây là một cuộc đua khó nhằn nhưng việc gặp gỡ những người bạn ở Ýđã đem lại nguồn động lực tham gia cho tôi.
Đó là một cuộc đua khắc nghiệt và tôi đã ngạc nhiên vì nhiệt độ xuống rất thấp suốt đêm. Tôi đã bị nhiễm lạnh và không thể ăn trong suốt cuộc đua. Khó khăn thêm nữa là thiếu sự giao lưu với các vận động viên khác và việc không tìm được biểu đồ chạy đã khiến tôi phải chống chọi với bản thân. Tinh thần tôi thật sự đi xuống.
Những đoạn đổ dốc để đi tới trạm 100km thật là khủng khiếp. Tại Km số 100, do quá lạnh, tôi đã quyết định bỏ cuộc.
Chỉ còn 20Km nữa thôi, nhưng tâm trí tôi đã ngừng tiến lên và tôi không nhìn thấy tia hi vọng nào để tiếp tục.
Dù bất kể lý do tôi đưa ra là gì, DNF có lẽ đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
- 8. Chị có thể chia sẻ chiến lược dinh dưỡng của mình cho việc chạy đường trường?
Thường xuyên ăn uống với một lượng nhỏ .
- 9. Thế còn sau cuộc đua? Chị uống bia ăn mừng hay đi ngủ sớm ?
Chẳng cần do dự để nói rằng tôi chỉ dành mộtvài phút để nghỉ ngơi – uống nước và sau đó là uống bia, tắm và dành thời gian với bạn bè để ăn mừng cuộc đua.
- 10. Cuối cùng, thể trạng của chị trong năm nay thế nào và chị có đang đặt mục tiêu lấy lại vị trí số một của mình trên bục trao giải VMM 100Km?
Tôi muốn nghĩ rằng tôi sẽ có một ngày tốt lành thôi. Tôi không thực sự biết mình mong đợi điều gì. Trong một cuộc đua, có rất nhiều yếu tố không lường trước được vàtôi không muốn phóng đại chúng.
Tôi biết rằng cuộc đua VMM này sẽ không hề dễ dàng vì tôi không ở trong tình trạng thể chất và tinh thần như năm 2016.
Tôi chỉ cần một cuộc đua vui vẻ và tôi đang rất mong chờ nó!