fbpx
You are here: Vietnam Trail Series » Hỏi – Đáp cùng Fredelyn Alberto, nhà vô địch của các cuộc đua

Hỏi – Đáp cùng Fredelyn Alberto, nhà vô địch của các cuộc đua

Fredelyn Alberto là nữ vận động viên 30 tuổi đến từ vùng đồng bằng Bulinao Santo Tomas của Philippine nhưng hiện đang cư trú tại Hồng Kông với địa hình chủ yếu là đồi núi. Fredelyn gần đầy xuất hiện trên bài báo của New York Times chia sẻ về việc cân bằng cuộc sống của một người làm thuê và một người chạy bộ đường dài. Cô cũng đã dành được nhiều  chiến thắng và hàng loạt giải thưởng kể từ khi bắt đầu chạy trail vào năm 2016.

Trong bài báo của New York Times chị đã từng chia sẻ rằng: “Vào ngày thường, mọi người thường nói: “Ồ, bạn là một người làm thuê…vào cuối tuần, trên những cung đường trail, họ nói:” Ồ bạn quả là một người chạy bộ giỏi”. Chạy bộ có ý nghĩa như thế nào với bản thân chị?

Đối với tôi, Chạy bộ là một phương thuốc.

Chạy bộ khiến tôi khỏe mạnh và tràn trề sức sống cả trong tâm hồn và cơ thể.

Chạy bộ cũng thúc đẩy sự tự tin của tôi rất nhiều, đặc biệt là khi có một rào cản lớn giữa những người chủ và người giúp việc ở Hồng Kông.

Khi chạy, tôi không phải lo lắng về việc người khác nghĩ gì. Chạy bộ giúp mọi người tôn trọng lẫn nhau dù họ ở địa vị nào trong xã hội. Họ không nghĩ rằng tôi là một người giúp việc và họ là chủ. Đó quả là cách tuyệt vời để mọi người bình đẳng với nhau. Chạy bộ cũng là cách giúp tôi giảm căng thẳng và đem đến cho tôi nhiều năng lượng hơn để đối mặt với cuộc sống hàng ngày.

 

Chị có chơi thể thao từ bé không và điều gì đã dẫn chị đến với chạy bộ?

Santo Tomas quê tôi không có bất kỳ ngọn đồi nào, tất cả đều là đồng bằng, nông trại với những cánh đồng lúa bao la. Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng ông và các anh chị em họ của mình trên những cánh đồng này. Ông dạy chúng tôi công việc làm nông; Tôi bắt đầu trở nên phiêu lưu và học được rằng bạn phải nỗ lực cho những gì bạn muốn bất kể khó khăn đến thế nào.

Tôi đã từng chơi thể thao những ngày học cấp ba nhưng tôi luôn dính phải chấn thương và vì thế tôi đã từ bỏ nó trong nhiều năm.

Khát khao phiêu lưu đã đưa tôi đến Hồng Kông làm việc trong năm 2013, nhưng tôi đã không chạy bộ cho đến năm 2016. Niềm cảm hứng của tôi là tình yêu với thiên nhiên. Thật bình yên khi đặt chân đến những ngọn núi, cảm nhận vẻ đẹp cũng như gặp gỡ những con người tuyệt vời có cùng sở thích với mình.

Cũng nhờ vậy, tôi đã nhận ra rằng mình có năng khiếu với môn chạy bộ đường mòn.

 

Chúc mừng chị đã đạt giải ba của cự ly 70km tại Vietnam Jungle Marathon. Chúng tôi biết rằng chị đã dành được nhiều chiến thắng trước đó trong năm nay nhưng cảm xúc của chị thế nào khi băng qua vạch đích VJM sau cuộc tranh tài với các runner mạnh khác như Evelyn Lek và Veronika Vadovicova?

Cảm ơn bạn. VJM là một trong những trải nghiệm đua đường dài tuyệt nhất mà tôi từng có. Những cánh đồng lúa đã nhắc tôi nhớ về quê hương mình. Người dân địa phương nơi đây đã rất nhiệt tình, trao cho chúng tôi những nụ cười thân thiện và cổ vũ chúng tôi khi họ đang gặt lúa dưới nắng. Mặc dù không thể hiểu tiếng Việt, tôi vẫn rất biết ơn về những khoảnh khắc đó.

VJM là cuộc đua khắc nghiệt bởi vì thời tiết. Năm nay tôi đã may mắn chiến thắng tại GHURKA TRAILBLAZER. TGR BRAEMAR HILL 45KM và THE MOON (cự ly 100km) cũng như giành được giải nhì tại THE 9 DRAGONS (cự ly 50 dặm).

Trong suốt những cuộc đua đó, tôi đã đối mặt với nhiều runner giỏi và mạnh. Tôi đã không sợ hãi bởi vì cuộc đua duy nhất của tôi là với chính bản thân mình. Nếu những người khác mạnh hơn, tại sao tôi cũng không thể trở nên mạnh hơn?

Khi nhìn thấy Veronika Vadovicova ở vạch xuất phát của VJM, tôi đã nói với bản thân mình rằng tôi sẽ cố gắng hết sức, không chấn thương và vẫn có thể giữ nụ cười lớn trên môi khi băng qua vạch đích.

Tôi đã gặp Evelyn Lek tại TGR TAI PO ULTRA. Evelyn là cũng là một phụ nữ khó có thể đánh bại nhưng tôi nghĩ tôi mạnh hơn cô ấy ở các cự ly ngắn và trong thời gian một ngày. Cô ấy có sức bền tốt hơn ở các cự ly dài hơn.

Băng qua vạch đích là cảm giác tuyệt vời nhất bởi vì tôi nghĩ về việc tôi đã phải chịu đựng quá nhiều việc leo qua những địa hình khó nhằn và chịu đựng cái nóng trong nhiều giờ đồng hồ dài. Đó là cảm giác tuyệt vời và tận thưởng. Đứng trên bục vinh danh là một phần thưởng lớn. Đó là phần thưởng cho sự nỗ lực hết mình.

 

Một ngày bình thường của chị ở Hồng Kông diễn ra như thế nào và việc tập luyện sẽ chèn vào khoảng thời gian nào trong ngày của chị?

Tôi phải nói rằng hiện tại tôi may mắn được làm việc trong môi trường linh động hơn. Tôi không phải lo lắng về việc dậy quá sớm và đi ngủ quá muộn. Tôi có thể chạy ngắn trước giờ làm việc và có thể tập thêm các bài tập bổ trợ (crossfit) xen kẽ trong ngày, miễn là tôi có thể hoàn thành yêu cầu công việc được giao mỗi ngày”.

 

Ở Hồng Kông có rất nhiều đồi núi  – một bài tập điển hình sẽ diễn ra như thế nào ở đây?

Hồng Kông là sân chơi tốt nhất cho các runner; rất dễ tiếp cận các ngọn núi – mở cửa nhà ra và bạn sẽ thấy núi đang ở ngay trước mặt vẫy gọi.

Một tuần tập luyện điển hình của tôi là 5km chạy vào buổi sáng, 3 buổi/tuần, chạy đêm cùng nhóm hoặc với bạn (buddy) chạy bộ của tôi và 2 buổi crossfit/tuần.

Thỉnh thoảng, nhóm chạy tổ chức một buổi chạy dài vào tối cuối tuần. Nếu không có cuộc đua nào thời gian đó, tôi sẽ giành phần lớn cuối tuần với buddy của tôi – chúng tôi có thể đi bộ lên núi trên những cung đường mòn của Hồng Kông.

 

Chị thường tập luyện một mình hay theo nhóm?

Phần lớn thời gian tôi tập luyện với những người khác hoặc với buddy chạy bộ của tôi . Tôi không thực sự tập luyện với cự ly dài. Khi tập cùng nhóm Filipino “BANDILANG PINAS”, buổi tập của chúng tôi thường diễn ra vào ban đêm. Chúng tôi cười nói, chia sẻ với nhau về một ngày của mình đã trôi qua như thế nào, kinh nghiệm chạy bộ ra sao… Tôi cũng có một người bạn chạy bộ cùng, chúng tôi hay chạy các quãng đường ngắn như một phần của lối sống lành mạnh và như một liều thuốc giảm căng thẳng. Anh ấy cho tôi nhiều lời khuyên về việc chạy bộ và tôi rất biết ơn khi có những người bạn như vậy, giúp tôi hình thành niềm đam mê với chạy bộ để khỏe mạnh hơn và cho tôi cái nhìn tích cực trong cuộc sống.

 

Quay trở lại với VJM, điều gì đã đem chị đến với Việt Nam để chạy VJM?

Tôi nhìn thấy VJM trên trang của ATM (Asia Trail Master) và sau khi trở về từ CMU trong tháng ba, tôi quyết định tham gia các cuộc đua ở châu Á. Tôi nhận ra rằng niềm vui của việc chạy bộ ở các nước khác nhau quý giá và đáng nhớ hơn nhiều. Và nhờ chạy bộ, tôi có thể đến những nơi tuyệt đẹp và khám phá các nền văn hóa khác nhau cũng như gặp gỡ những con người tuyệt vời. Tôi đã tìm kiến trên youtube những video của VJM trước đó và tôi đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Pù Luông. Hình ảnh những cánh đồng lúa của VJM đã nhắc tôi nhớ về quê hương mình.

 

Chị có lời khuyên nào dành cho những runner lần đầu tiên tham gia cự ly 70km của VJM?

Tận hưởng thiên đường. Hãy sáng suốt. Uống đủ nước, giữ nước và hạ nhiệt cơ thể ở các con suối để tránh bị mất nước hoặc sốc nhiệt”.

 

Và chị có lời khuyên chung nào cho những người lần đầu chạy cự ly ultra?

Đầu tiên, hãy suy nghĩ tích cực. Đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân. Tin tưởng rằng bạn có thể hoàn thành nó. Bạn có thể làm được nhiều hơn bạn nghĩ.
Thứ hai, đừng đánh giá thấp một cuộc đua. Luôn có những bất ngờ, vì thể hãy chuẩn bị kỹ lưỡng và chắc chắn rằng bạn sẵn sàng và cung cấp đủ nước cho cơ thể trong suốt cuộc đua.

Thứ ba, đừng quên biết ơn tất cả: những con người đã thầm lặng giúp đỡ bạn, đội ngũ ban tổ chức đã tạo ra một cung đường chạy tuyệt đẹp và với đội ngũ nhân viên đã giúp đỡ bạn trong suốt cuộc đua. Mỉm cười đáp lại những người dân địa phương đã mỉm cười khi bạn chạy qua.

 

Cuối cùng, chị có người hùng hay người truyền cảm hứng chạy bộ đường mòn nào không?

Rất nhiều. Nikki Hann,Mary Hui, Elsa Jean, Katia Kucher, John Ellis, John ray “stingray” Onifa, Jeff Campbell, Veronica V. Rất nhiều người trong số họ. Họ đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều về mặt tinh thần. Làm sao họ có thể vượt qua tất cả những yêu cầu của tất cả các cuộc đua họ đã tham gia? Làm sao họ có thể chạy nhanh như thế? Với tất cả những câu hỏi này, tôi dành sự tôn trọng rất lớn dành cho họ.